Thiền trên đất Phật
Nguyễn Tuấn Khoa
Trưa
hè trên đồi nắng gắt
Chân trần rảo bước đi tìm
Theo dấu chân người đạo sĩ,
Tôi tới một vùng lặng im.
Giáo đường trăm nghìn khuôn mặt
Hằn sâu dấu vết cuộc đời
Trầm luân trong miền bể khổ,
Thiên đường hay vạc dầu sôi?
Lá bồ đề không xào xạc,
Thời gian cũng như ngừng
trôi,
Tim người cũng như ngừng đập,
Không thấy người, không thấy
tôi.
Bốc một nhúm cơm gạo trắng
Đặt vào giữa lòng bàn tay
Thêm chút gừng cay muối mặn,
Nếm đi, mùi vị của đời.
Tôi ngồi thế rồng, thế rắn,
Không vui, không khổ, không
buồn.
Mắt nhìn khoảng không trước mặt,
Và tôi bỗng nhìn thấy tôi
Tan trong ráng chiều tím ngắt,
Hòa vào đất, lẫn vào sương,
Ẩn vào trong mây, trong núi,
Chỉ còn thoảng một mùi hương
Cánh hoa đại vàng quay lượn
Nhẹ nhàng rớt xuống bên người,
Chợt nghe gió chiều ào ạt,
Ngoài kia quạ kêu đầy trời.
Bangalor, Ấn Độ, 2004
* Quạ là loài chim phổ biến ở Ấn Độ,
sống thân thiện với người, buổi chiều thường gọi nhau về tổ. Quạ không phải là
biểu tượng nỗi buồn và sự chết chóc như quan niệm của người Trung Quốc và Việt
Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét